Xót thương cô gái trẻ bị người yêu tàn nhẫn bỏ rơi khi mang thai, ngậm ngùi nuốt nước mắt làm mẹ đơn thân, nuôi con tàn tật
Mang thai được 5 tháng thì chân tướng người yêu lộ rõ là gã sở khanh, bỏ đi biệt tích. Cô gái đành nuốt nước mắt vác bụng bầu về nhà bố mẹ đẻ chờ ngày sinh nở. Đau đớn thay, cậu con trai sinh ra lại tàn tật vì căn bệnh quái ác.
Yêu nhầm sở khanh
Lê Thị Như (24 tuổi, ngụ xã Lam Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An) dáng người gầy gò, da xanh xao ôm cậu con trai ngồi bệt trước thềm nhà. Cháu Lê Minh Chiến (3 tuổi, con trai Như) nằm lả trên tay mẹ. Dù phát triển bình thường về chiều cao, cân nặng nhưng Chiến không biết nói, không tự ngồi, đứng được, ăn rồi chỉ nằm một chỗ.
Hướng đôi mắt đượm buồn nhìn con, Như trải lòng khi nhắc lại chuỗi ngày dài đầy nước mắt mà hai mẹ con phải gồng mình trải qua.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học hết lớp 9, Như nghỉ học, vào miền Nam làm thuê kiếm sống. Trong quảng thời gian này, Như quen rồi đem lòng yêu một thanh niên quê ở Đồng Nai.
Vốn sớm phải xa gia đình, một mình bơ vơ nơi đất khách nên khi yêu, cứ nghĩ hai người trước sau gì cũng sẽ đi đến bến bờ hạnh phúc nên Như đã hiến dâng đời con gái của mình.
“Sau hai năm yêu nhau em phát hiện mình mang thai. Người yêu em cũng tỏ ra rất vui vẻ. Em cứ nghĩ đám cưới sẽ đến trong nay mai. Nào ngờ, khi cái thai được 5 tháng, anh ta bỏ đi biệt tích, không một lời từ biệt. Đã nhiều lần em muốn tìm kiếm để níu kéo tình cảm nhưng trời đất bao la, em bụng mang dạ chửa biết đâu mà tìm. Đắng cay, tủi nhục, em đành chấp nhận, vác bụng bầu về nương nhờ bố mẹ đẻ chờ ngày sinh nở”, Như chia sẻ.
Chưa kịp vui mừng vì con gái trở về thì bố mẹ chị Như đã chết lặng khi nhìn con với cái bụng to quá cỡ. Sau khi nghe con gái nức nở bày tỏ sự tình, dù xót xa, xấu hổ với láng giềng vì có con là gái chửa hoang nhưng thương con, họ nuốt nước mắt chấp nhận số phận, cưu mang, chăm sóc con cháu.
Năm 2014, bé Chiến chào đời mang họ mẹ. Người yêu phụ bạc, niềm hi vọng cuối cùng Như dành trọn cho con.
Chỉ mong nghe được con gọi hai tiếng “mẹ ơi”
Thế nhưng, sự bất hạnh của Như chưa dừng lại ở đó. Càng lớn, Chiến càng có những biểu hiện bất thường. Hơn một tuổi vẫn không thể ngồi, không đứng, không bập bẹ gọi mẹ, gọi bà như những đứa trẻ khác. Làm lụng mãi bố mẹ Như mới tích góp được một chút tiền làm lộ phí để Như ôm con xuống bệnh viện tỉnh thăm khám. Tại đây, người mẹ chết lặng khi cầm kết luận con trai bị bại não trái bẩm sinh.
“Chắc khi mang thai em buồn quá nhiều, khóc quá nhiều nên giờ con em mới phải gánh chịu hậu quả như vậy. Giờ có hối hận cũng không thể giúp con em khỏe mạnh bình thường. Suốt 3 năm nay kể từ ngày sinh đẻ, em chỉ biết ở nhà ôm con, mọi chi phí trang trải cuộc sống của hai mẹ con phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ”, Như trải lòng.
Bố mẹ Như làm nông nghiệp, thu nhập chính phụ thuộc vào 3 sào ruộng cùng đồng tiền công bấp bênh của bố kiếm được từ nghề phụ hồ vào những ngày nắng ráo.
Nhắc đến bố của con trai mình, Như thở dài: “Hơn 3 năm kể từ ngày bỏ em ra đi, đến nay con em đã 3 tuổi nhưng anh ta chưa một lần điện thoại hỏi thăm.
Em chẳng dám trách móc, hận thù, cũng chẳng muốn nhắc lại quá khứ đau buồn. Chỉ trách mình sao quá nhẹ dạ, đặt lòng tin quá nhiều vào một người không đáng. Để rồi giờ đây em sinh ra con mà không thể đem lại cho con một cuộc sống tốt đẹp. Thằng bé vừa mang tiếng con chửa hoang lại gánh trong mình bạo bệnh, không nỗi đau nào bằng”.
Đã 3 năm nay Như chỉ mong mỏi được nghe một lần con trai cất tiếng gọi mẹ nhưng mãi vẫn chưa thành hiện thực. Nhìn con cái người ta cùng lứa tuổi được vui đùa chạy nhảy, ríu rít nói cười, ngước lại nhìn con mình, lòng Như đau như cắt.
Chia tay hai mẹ con người phụ nữ bất hạnh, ngước nhìn lại vẫn thấy Như ngồi đó, bàn tay chai sạm vuốt ve mái tóc con, đôi mắt thì nhòa lệ nhìn về phía xa xăm.
Chưa trải qua nửa đời người nhưng người mẹ đơn thân này gặp quá nhiều bất hạnh, trông Như già hơn nhiều so với tuổi 24. Như thì thầm trong nước mắt: “Mẹ xin lỗi con trai.”, lời xin lỗi của một người mẹ bất hạnh.
*Tên nhân vật trong bài viết đã được thay đổi
Theo Afamily