Xúc động chuyện cổ tích có thật về người thầy hiệu trưởng – ‘cha nuôi’ của cậu bé tí hon 10 tuổi nặng 3,9 kg

Thương cậu bé “tí hon nhất Việt Nam” phải sống cách biệt với thế giới bên ngoài, thầy Đăng Văn Cương đã vận động cha mẹ cho Đinh Văn K’Rể được đến trường học nội trú.

Suốt 3 năm qua, thầy hiệu trưởng đã nuôi nấng, dạy dỗ, chăm sóc và yêu thương em như con ruột của mình.
6 giờ sáng, như thường lệ, thầy Đặng Văn Cương thức giấc.

Thầy là Hiệu trưởng trường Tiểu học Dân tộc bán trú Sơn Ba (huyện Sơn Hà, Quảng Ngãi), một ngôi trường nhỏ xíu ở một thị trấn xa xôi.

Công việc đầu tiên trong ngày của thầy không phải là những cuộc gọi điện thoại, hay một bữa sáng ngon lành, mà là đánh thức cậu học trò tí hon Đinh Văn K’Rể dậy đi học.

Ngủ vẫn chưa đã giấc, K’Rể mắt nhắm mắt mở, lăn qua lăn lại mãi trên giường. Bao giờ cũng vậy, thầy Cương bế cậu bé ra sân rửa mặt, ăn sáng và sửa soạn áo quần cho K’Rể rồi nghiêm giọng bảo: “Con nhanh đến trường kẻo trễ giờ cô giáo phạt”.

Cậu bé tí hon lí nhí “ạ” một cái, rồi lon ton chạy đến lớp. Dù nơi ở chỉ cách phòng học 10 mét, nhưng thầy Cương vẫn đứng ngóng cậu học trò cưng vào lớp thì mới yên tâm đi làm việc của mình.

Thấy K’Rể loay hoay mãi vẫn không trèo được vào chỗ ngồi, một cậu bạn cùng lớp nhanh nhẩu nói: “Để đó anh bế lên cho”, rồi tròng 2 tay vào bụng, ôm K’rể đặt gọn lên chiếc ghế, đúng lúc cô giáo vừa vào lớp. Gãi đầu, cười tươi cảm ơn bạn học, cậu bé tí hon lại hí hửng vòng tay chào cô giáo và các bạn cùng lớp.

Ảnh internet

Tính ra, K’rể là “anh cả” của lớp 1B này, bởi năm nay em đã có “thâm niên” học 3 năm lớp 1. Thế nhưng, với lũ trẻ trong trường thì có lẽ K’rể luôn được xem là em út trong nhà. Bởi dù đã 10 tuổi nhưng K’rể chỉ nặng 3,9 kg, cao 60 cm. Em mắc chứng Seckel (người lùn, đầu chim), trên thế giới chỉ có khoảng 10 ca được ghi nhận.

Cậu bé tí hon là con của anh Đinh Văn An (30 tuổi) và chị Đinh Thị Pia (28 tuổi), trú thôn Gò Da (xã Sơn Ba, Sơn Hà). Anh An và chị Pia vốn là anh em chú bác ruột. Do yêu nhau nên 2 người có cùng huyết thống đã kết hôn vào năm 2006. Một năm sau, vợ chồng này sinh được đứa con đầu lòng là Đinh Văn Siêng (anh K’rể). Cháu Siêng khoẻ mạnh và phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.

Thế nhưng, đến năm 2009, chị Pia sinh đứa con thứ 2 là Đinh Văn K’rể khi chỉ mang bầu 8 tháng. Lúc chào đời, K’rể chỉ tròn 600g, cao chưa đầy 1 gang tay. Gia đình cứ tưởng K’rể tí hon vì sinh non, nhưng nuôi mãi, đến năm 7 tuổi mà em cũng chỉ nặng 3 kg, cao 50 cm và chưa biết nói, chỉ khóc, cười, bước đi chập chững vài bước là trượt ngã.

Bởi thân hình quá lạ lùng nên dân làng đồn đại K’rể bị “ma nhập”, rồi cấm con mình chơi với em. Từ đó, K’rể suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong xó nhà và nằm trong địu của cha mẹ mỗi khi đi làm rẫy…

“Lúc mới sinh, con tôi chỉ bé bằng con chuột. Cho đây là ‘điềm xui’ nên dân làng bắt tôi mang ra bìa rừng chôn. Thương con, vợ chồng tôi thuyết phục cho giữ cháu lại. Rồi nuôi mãi không thấy con lớn, mỗi ngày chỉ ăn được vài muỗng cơm, khiến ai thấy cũng tránh xa, nhưng dần dần thì người ta hiểu và giờ thương nó lắm…”, anh An ngọng nghịu nói bằng vốn tiếng Kinh ít ỏi của mình.

Cha nuôi tí hon

Thế rồi, năm 2013, trong chuyến đi khảo sát học trò đến lớp, thầy Cương vô tình gặp K’Rể khi bố địu em trong bị vải để đi làm. Cuộc gặp gỡ giữa cậu bé tí hon và ông giáo tốt bụng chính là khởi đầu cho câu chuyện cổ tích có thật về tình thầy trò.

Xúc động khi thấy thân hình của K’Rể, thầy Cuơng dặn dò gia đình cứ nuôi em bé, khi nào đủ tuổi thì thầy sẽ đưa xuống trường để chăm sóc. Và, giữ đúng lời hứa, năm 2015, khi K’Rể tròn 7 tuổi, thầy Cương đã lặn lội cuốc bộ gần 3 giờ băng rừng, đến nhà vận động cha mẹ cho cậu bé tí hon đi học.

“Thấy con nhỏ quá, sợ K’Rể không hòa nhập được với các bạn nên ái ngại nhưng thầy Cương động viên mãi nên vợ chồng tôi ‘liều’ cho con đi học thử…”, anh An chia sẻ.

Ngày đầu “xuống núi”, K’Rể lúc nào cũng rụt rè và sợ hãi với mọi thứ xung quanh, ngay cả việc tự vệ sinh cá nhân – em cũng không biết. Để em dần quen với nhịp sống mới, thầy Cương kiên nhẫn dành thời gian để chăm chút và hướng dẫn K’Rể. Để tiện chăm sóc cậu bé tí hon, thầy chuyển phòng làm việc vào phòng nội trú, K’Rể cũng từ đó mà gắn bó với thầy hơn. Thầy kể, hồi mới xuống núi ấy, thầy có làm 1 chiếc giường riêng nhưng K’Rể chịu không ngủ, mà đòi ngủ với thầy.

Cứ thế, cuộc sống hàng ngày của K’Rể quanh quẩn với sự chăm sóc của thầy hiệu trưởng. Mọi việc sinh hoạt cá nhân của K’Rể đều do thầy Cương lo liệu. Dần dần, quen với tình yêu thương của người thầy, K’Rể gọi thầy là “Vá” (Cha theo tiếng H’Rê – PV), và vẫn thường trèo vào lòng, trốn trong nách thầy như một chú gà con mỗi khi trêu đùa cùng chúng bạn.

Do ngoại hình tí tẹo, thế nên nhà trường phải nhờ thợ mộc đóng riêng 1 cái ghế cao và mua thêm 1 cái gối để kê lên cho K’Rể ngồi. Tất cả quần áo, giày dép và đồ dùng của cậu bé tí hon đều được thầy Cương xuống tận TP Quảng Ngãi đặt làm riêng.

Tôi đặt chân K’Rể lên tấm bìa rồi lấy bút vẽ cỡ chân, sau đó mang xuống thuyết phục thợ đóng cho em một đôi dép 2 quai. Áo quần đi học của K’Rể cũng đều phải đặt người ta ‘thửa’ riêng cả” , thầy Cương chia sẻ.

Do căn bệnh khiến K’Rể chậm nói và trí nhớ hạn chế, thế nên thầy Cương và các thầy cô trong trường không chú trọng dạy kiến thức cho em, mà thay vào đó là những kỹ năng sống để em có thể cứng cáp hơn. Sau gần 3 năm đến lớp, K’Rể đã hòa nhập nhanh và có thay đổi vượt bậc. Từ cậu bé nhút nhát và hay sợ sệt, K’Rể đã trở thành một cậu bé vui vẻ, nhanh nhẹn và mạnh dạn hơn, có thể viết được chữ O, số 1 và tự làm được một số việc cá nhân.

Quan trọng hơn, K’Rể không bị động mà có thể quan sát, lắng nghe và hiểu những vấn đề xung quanh mình, rồi từ đó bày tỏ chính kiến khi các bạn trêu trọc cũng như trả lời trước câu hỏi của cô giáo. Ngày K’Rể biết nói tiếng “ạ”, thầy Cương và các thầy cô dạy em ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.

Cô Phạm Thị Khánh, chủ nhiệm lớp 1B, cho biết khi nhận K’Rể vào lớp, cô phải sắp xếp chỗ ngồi tiện lợi, cây bút chì cắt đôi ra mới vừa tay cầm của em. Do tay mềm và yếu nên K’Rể chưa viết bút chì được, thế nhưng cậu đã có thể bắt chước bạn bên canh lấy bảng con ra và vẽ phấn lên đó.

“Dù kém tập trung, thi thoảng nghịch ngợm nhưng K’Rể vẫn ngồi học đủ số tiết. Em rất giỏi làm dấu để mọi người hiểu và em cũng hiểu hết những điều người khác nói. Bây giờ em có thể tự xúc cơm ăn, tự tháo dép, đi đến lớp học và trèo lên đúng nghế ngồi… Đây là cách giúp K’Rể hòa nhập với bạn bè, xóa khoảng về sự khác biệt của em”, cô Khánh chia sẻ.

Ảnh internet

Tuy ngoại hình nhỏ bé, nhưng K’Rể vẫn rất hiếu động. Tí hon nhất nhưng em cũng là học sinh nghịch nhất trường, trò chơi em mê nhất là “đánh nhau giỡn”, “đánh trận giả”. Cứ mỗi lần “thua trận”, K’Rể lại nức nở chạy về… méc thầy Cương. Thành ra, theo các em học sinh thì phần vì “nể” K’Rể đựơc thầy “bảo kê”, phần vì sợ K’Rể trốn kỹ tìm không ra nên ai cũng chịu để K’Rể “ăn hi.ếp”.

Theo:Kenh14