Trận lũ kinh hoàng ở Hòa Bình và ngày trở về ám ảnh: “Ước gì tỉnh dậy thấy ngôi nhà của mình vẫn còn, anh em, làng xóm vẫn sống”

Sau hơn 1 tháng, chúng tôi có dịp quay trở lại vùng đất này, vùng đất cách đây chưa lâu là điểm đến du lịch thì nay u ám màu chết chóc.

Ký ức kinh hoàng

Khi những trận gió mùa đông bắc đầu tiên bắt đầu lùa tới miền Bắc, thời tiết trở nên u ám hơn bao giờ hết. Đặc biệt là ở vùng núi trung du, mới 15 giờ chiều nhưng mây đã thi nhau kéo xuống tận quá lưng chừng núi, làm cho người đi đường khó nhận dạng hướng đi nếu không nghe thấy âm thanh của tiếng xe máy hoặc ô tô phía trước.

19 người chết, 19 nấm mộ hiu hắt trước gió mùa.

Trời không mưa nhưng con đường nhầy nhụa bùn đất bị cày xới từ bao giờ. Xa xa, tiếng thác Khanh vẫn như gào thét.

Nếu khi xưa, thác Khanh là điểm du lịch cho du khách thập phương thì ngày nay nó trở thành nỗi kinh hoàng đượm một màu chết chóc. Chính trận lũ thảm khốc đã san bằng một xóm nhỏ trong đêm. Và cũng chính nơi này, 19 mạng người nằm mãi không có chốn đi về

Quay trở lại hiện trường nơi 19 người chết để tìm gặp tiếng nói của những người sống sót. Cách hiện trường chừng 500m, ánh đèn vàng vọt, yếu ớt hắt ra từ vài căn nhà sàn nằm vắt vẻo trên lưng chừng đồi.

Người đàn ông không vội dẫn khách vào nhà vì còn mải xách xô nước về phía mảnh đất tan hoang. Hỏi ra mới biết, ông đang quay lại để chăm sóc vài con gà, con lợn may mắn sống sót trên ngôi nhà cũ.

“Tai nạn xảy ra, nhà tôi mất nhà và 6 con trâu. May mắn là vợ con chạy thoát. Nếu không tỉnh dậy, có lẽ giờ này họ cũng đã nằm dưới đống đất đá kia”, ông Đinh Công Hưng – một nạn nhân bị thiệt hại nặng nề sau thảm họa sau lũ quét cho biết.

Trận lũ kinh hoàng ở Hòa bình và ngày trở về đầy nước mắt

Ông Hưng và nỗi đau quằn quại trong những bữa cơm bỏ dở, những giấc ngủ nơm nớp lo.

Dẫn PV ra hiện trường, ông Hưng chỉ lại vị trí từng ngôi nhà trước khi xảy ra tai nạn. “Đây là nhà cậu em trai của tôi, đây là nhà bà Siêu, đây là nhà tôi… Còn đây là đường đi vào thác Khanh. Trước đây có nhiều người ở xa đến ngắm thác Khanh lắm. Tầm giờ này là các gia đình đang nấu cơm, bọn trẻ con đang chạy tung tăng trước ngõ. Đàn trâu chuẩn bị đừa lùa vào chuồng, tiếng anh em gọi nhau nhậu í ới…”, cứ thế ông Hưng vẽ ra trước mắt một khung cảnh yên bình của của xóm nhỏ khi các gia đình còn đầm ấm bên nhau.

Thế nhưng, hiện thực giờ chỉ còn lại dấu tích của những vết máu, của những vật dụng sinh hoạt như chăn, chiếu, xoong nồi nằm ngổn ngang trên nền đất đá lạnh lẽo. Vừa đi được vài bước, ông Hưng vấp phải chiếc xe máy đã trơ khung nằm ngang đường nên khựng lại.

Đôi mắt của người đàn ông vùng cao đã dày dặn gió sương sưng húp, nhòe đi khiến người đối diện không khỏi xúc động.

“Nhà em trai tôi đó. Nhà có 4 người thì chết hết rồi. Hai đứa cháu trai của tôi còn trẻ măng, chưa lập gia đình. Chúng nó đang đi học nghề ở Lai Châu, mấy hôm đó bị ốm nên về nhà nghỉ. Ai ngờ về rồi thì không đi được nữa”, ông Hưng nói.

Vào đêm định mệnh hôm ấy, ông Hưng không ngủ ở nhà mà nằm trên đồi, cách nơi xảy ra thảm họa 500m để chăn trâu. Chỉ có vợ và con gái ông ngủ ở nhà. Khi xảy ra tai nạn, ông nghe tiếng kêu cứu của vợ con nên chạy về. Về đến nơi thì nhà cửa đã bị vùi lấp. Bà vợ và con gái đã kịp chạy về phía cánh đồng trước nhà.

“Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà bất lực, chỉ biết kêu la lên. Biết có nhiều người còn nằm dưới đống đất đá kia nhưng lúc nước lũ cuồn cuộn chảy tôi không thể làm gì khác được. Khối đất đá quá lớn, tôi biết các em, các cháu của tôi đã bị vùi lấp dưới đó. Đau xót nhưng bất lực cô ạ!”, ông Hưng nói thêm.

Ông Hưng rơm rớm nước mắt: “Ở đây động đũa động bát là anh em lại gọi nhau. Năm, sáu gia đình vừa là hàng xóm nhưng cũng vừa là những người anh em ruột thịt, thân thiết. Mỗi bữa cơm, nhìn lên bàn thờ thấy di ảnh cả nhà cậu em, tôi lại buông bát. Chỉ một tuần trước thôi anh em còn nhậu với nhau. Nhà có gì ngon là em lại gọi anh sang uống rượu…”.

Câu chuyện buồn thương ông Hưng kể đến đây thì trời đã bắt đầu tối om, muỗi đã vo ve dưới chân và đàn gà vừa ăn no đã kịp nhảy lên chuồng.

Trên đường về căn nhà dựng tạm ở chân núi, ông Hưng cho biết đó là đất của nhà con rể cho mượn. Thấy bố mẹ rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, con gái và con rể đã đưa bố mẹ sang đây cắm tạm ngôi nhà sàn để ở.

“Ước gì tỉnh dậy thấy ngôi nhà của mình vẫn còn, anh em, làng xóm vẫn sống”

Trong căn nhà tạm bợ, chiếc bàn thờ vẫn nghi ngút khói hương. Không gian tĩnh lặng đến rợn người. Cả gia đình em trai ông Hưng đã thiệt mạng hết sau vụ tai nạn sập núi nên ông Hưng nhận nhiệm vụ thờ cúng, hương khói cho họ.

Trên bàn thờ thiếu di ảnh của người em dâu vì bình thường người phụ nữ ấy không chụp ảnh. Nụ cười trong sáng, hiền hậu của hai cậu thanh niên trên ban thờ khiến người nhìn ám ảnh khôn nguôi.

Bà Đinh Thị Trinh, vợ ông Hưng đang chuẩn bị bữa cơm tối. Đám trẻ nhà này đến bữa tối vẫn còn chạy lởn vởn ngoài sân vườn. Bà Trinh gọi cô bé tên Thùy (12 tuổi) vào cho tôi hỏi chuyện.

Thùy rụt rè, ít nói và dường như chỉ biết lắc với gật đầu khi nhận câu hỏi từ PV. Nhắc đến hình ảnh người mẹ ôm cô bé khi lực lượng cứu hộ tìm thấy xác của họ dưới đống đổ nát, bà Trinh cho biết: “Chị gái con bé đó 12 tuổi, tên Xoan và học cùng lớp với con Thùy nhà tôi. Ngày nào hai đứa cũng đi chăn trâu cùng nhau. Lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng. Từ hôm con Xoan mất, con Thùy không dám đi học, đến lớp không dám ngồi chỗ cũ. Cô giáo phải chuyển con Thùy ngồi chỗ khác nó mới dám học bài”.

Tôi quay lại hỏi Thùy có còn sợ hay không, em chỉ cười trừ im lặng và lắc đầu không nói. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt của em, tôi thấy sự hoang mang, lo sợ và nỗi buồn đau sau những biến cố kinh hoàng vừa trải qua.

Những vật dụng biến dạng trước sự tàn phá của trận lũ kinh hoàng.

Tôi ngạc nhiên vì ông bà Hưng cứ nói về con số 19 người chết trong khi chính quyền địa phương và báo chí đăng tải chỉ có 18 người. Ông Hưng giải thích: “18 người là xác minh nhận dạng được là người địa phương ở đây. Còn 1 người nữa tìm thấy xác nhưng chưa xác minh được nhân thân là người ở đâu tới. Chúng tôi cũng đem người này an táng cùng những nạn nhân kia nhưng đến nay vẫn chưa có ai tới nhận. Đây là xác nam giới, tuổi trung niên và có lẽ là bạn của một trong số những gia đình nạn nhân ở đây”.

Chúng tôi tạm biệt gia đình ông Hưng, bà Trinh khi bóng đêm đã vây quanh dày đặc xóm Khanh. Trên đường về, tôi gặp vài chiếc ô tô đi ngược chiều đang hỏi đường vào nơi mới xảy ra thảm họa. Sau xe, tôi thấy họ chở theo nhiều mỳ tôm và chăn chiếu nên đoán là những đoàn thiện nguyện, cứu trợ cho các gia đình bị nạn may mắn còn sống sót.

Tiếng chó sủa râm ran từ bụi cây khiến người đang đi bộ giật mình. Có lẽ, từ nay và mãi về sau nữa, trong mỗi giấc ngủ của người dân xóm Khanh, của ông Hưng, bà Trinh, bà Siêu… dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến họ bất an và nghĩ về cơn ác mộng đã trải qua trong đêm mưa lũ kinh hoàng ấy.

“Ước gì, tất cả những gì xảy ra chỉ như một giấc mơ. Tỉnh dậy thấy ngôi nhà của mình vẫn còn và anh em, bạn bè, làng xóm vẫn sống”, tôi nhớ lại lời Đinh Công Huế ao ước khi đứng cùng mình trên đống đổ nát chiều nay.

Theo Emdep