Mẹ có điên vẫn là mẹ! – Ai cũng nên đọc dù chỉ 1 lần…

Mẹ điên, mẹ điên! Nghe câu nói đó, nó vẫn hồn nhiên nắm tay mẹ đi trên con đường mòn về nhà. Vì khi ấy, nó mới chỉ là một thằng bé 3 tuổi. Và nó nghĩ, tên mẹ nó là Điên.

Tuổi thơ của nó lớn lên là những th.á.n.g ngày thiếu vắng cha. Nó chưa bao giờ được cất tiếng gọi cha. Nó chỉ biết đến mẹ. Mẹ là người duy nhất bên cạnh, chăm sóc nó hàng ngày. Nó cũng chẳng có anh em, họ hàng gì. Và nó cũng chỉ có một người bạn duy nhất bị què chân chơi với nó. Nó lớn lên cùng nụ cười ngây ngô và những bữa cơm lúc cháy lúc nhão của mẹ.

Sau này nó mới biết, nó không có bố, cũng chẳng có họ hàng. Mẹ nó bị thiểu năng trí tuệ và chẳng biết thế nào lại trôi dạt đến vùng này. Mọi người thương dựng cho túp lều nhỏ sinh sống.

Rồi mẹ điên của nó cũng lớn lên như những thiếu nữ khác. Trong một đêm mưa gió, có người đàn ông gõ cửa nhà mẹ, người ta có nghe tiếng mẹ la hét nhưng lại cứ nghĩ đó là do mẹ phát bệnh. 3 th.á.n.g sau, ai nấy sững sờ khi thấy bụng mẹ phình to tướng. Mẹ đã chửa hoang và sinh ra nó.

Ảnh minh họa

Xung quanh ai cũng thương mẹ điên và nó nên hết lòng giúp đỡ. Hàng ngày nó theo mẹ đi nhặt rác kiếm sống. Mẹ điên nhưng chăm sóc nó tận tình lắm. Người ta nói, điên nhưng mẹ vẫn còn bản năng làm mẹ. Chỉ có điều…

Lũ bạn trong xóm cứ nhìn thấy nó là trêu trọc. Giờ đây, cứ nghe thấy cụm từ: “Mẹ điên” nó lại thấy hậm hực, khó chịu, chứ không còn hồn nhiên như ngày xưa nữa. Nó thấy xấu hổ khi vào lớp học, cô giáo hỏi tên mẹ nó. Mỗi lần thấy mẹ tới đón nó ở cổng trường, nó chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, để không ai biết nó có một bà mẹ điên.

Nó ấm ức, nó khóc, nó hất đổ cả chén cơm khi mẹ điên xoa đầu nó. Bạn bè nó nói, nó sẽ bị lây bệnh điên từ mẹ nó nên chẳng ai chơi với nó cả. Nhiều lúc, nó ước nó chưa từng được sinh ra.

Hôm nay, mẹ điên lại khiến nó xấu hổ. Mưa lớn, mẹ điên đến trường đưa áo mưa cho nó. Quần của mẹ bị rách một mảng dài do mẹ đi vội vấp vào cành cây:

– Mẹ điên của mày xé quần làm áo mưa cho mày đấy!

Nó chỉ nghe thấy tiếng bạn bè cười chê nó có một bà mẹ điên, ăn xin chứ đâu có để ý thấy chân mẹ đang chảy máu. Nó lao đi trong cơn mưa, bỏ mặc sau lưng tiếng gọi hớt hải của mẹ điên. Về nhà, nó đóng chặt cửa, nhốt mẹ điên ở trong, nó không muốn mẹ ra ngoài khiến nó xấu hổ nữa.

Nó mặc nguyên quần áo ướt chùm chăn khóc, không cho mẹ điên lại gần. Nó đâu ngờ, tới tối muộn thì người nó nóng ran, cổ họng khô khốc, đầu đau như búa bổ. Nó bị sốt, toàn thân lạnh buốt. Nó nghĩ nó sẽ chết vì bà mẹ điên của nó sẽ chẳng biết làm gì để cứu nó.

Nhưng…

Mẹ điên của nó loay hoay đi lấy khăn đắp lên chán cho nó. Chăn của nó bị quần áo ướt mưa làm ẩm nên không thể đắp. Mẹ điên lấy chăn của mình đắp cho nó. Lâu lắm rồi, nó mới đắp chăn của mẹ điên, nó không dám động vào đồ của mẹ nó vì sợ sẽ bị lây bệnh điên thật. Và rồi nó giật mình phát hiện ra chăn của mẹ điên vừa mỏng, vừa rách và còn có cả mùi điên.

Nó vẫn lạnh, trong nhà chẳng còn gì đắp được nữa. Nó sững người thấy mẹ điên đi loanh quanh rồi cởi quần áo ngoài, mẹ l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g, nằm cạnh và ôm chặt lấy nó, miệng ngân nga câu à ơi!!!

Là mẹ điên đang hát cho nó nghe đấy ư? Một bà mẹ điên biết đắp khăn lạnh khi nó sốt cao, biết dùng thân mình ủ ấm khi nó cảm lạnh, mẹ điên còn biết nấu cháo, biết nhặt rác kiếm tiền nuôi nó. Mẹ điên còn biết bảo vệ nó khi lũ bạn chê cười nữa chứ. Mẹ điên đâu có biết làm những điều như vậy? Nó thấy khóe mắt cay cay. Chân của mẹ điên, vết xước vẫn còn rỉ máu.

Tự nhiên nó thấy tim như có ai bóp nghẹn, má lăn ra những giọt nước nóng hổi, mặn đắng. Mẹ điên nhưng đã làm tất cả để nó được sống. Nếu không có mẹ điên, nó sẽ chẳng có mặt trên đời này. Nó sai rồi!

Rất tự nhiên, nó quàng tay qua ôm lấy mẹ điên. Mẹ mỉm cười nhìn nó, một nụ cười hiền hậu của một bà mẹ không điên. Nó hiểu rằng, nó phải chăm sóc cho mẹ điên hết cuộc đời này. Người mẹ điên của nó thật vĩ đại. Và nó sẽ nói với chúng bạn của nó rằng: Mẹ có điên, vẫn là mẹ!

Theo Thể Thao Xã Hội