Chấn thương sọ não vì dũng cảm lao vào đường ray cứu 2 người tự tử, chàng trai không được cảm ơn đến 1 câu: Tình người để đâu?

Thấy người gặp nạn mà không cứu thì là vô tâm nhưng thời nay làm người tốt đôi khi lại tự chuốc họa vào thân. Bời cứu người đang muốn chết có khi không được lợi lộc gì mà còn bị chửi. Thế mới thấy cuộc đời lắm cảnh trớ trêu thật!

Mới đây, cộng đồng mạng chia sẻ câu chuyện về chàng trai sinh năm 1990 tại xã Sơ Pai, huyện KBang, tỉnh Gia Lai bất chấp nguy hiểm để cứu hai người phụ nữ khi họ bất ngờ nhảy xuống đường ray ngay trước đầu tàu.

chang-trai-xa-than-cuu-nguoi
Ảnh internet

Trưa 9/5, sau hai tuần cấp cứu và điều trị, Hoàng Văn Chương vẫn chưa được rời khỏi giường bệnh, vết thương do va chạm với tàu hỏa ở cánh tay và bả vai trái đã khô nhưng vẫn còn rất đau, không thể cử động. Đặc biệt, các bác sĩ ở đây chẩn đoán, chàng trai dân tộc Nùng bị tụ máu não, phải dùng thuốc tan máu trong thời gian dài, chi phí điều trị có thể lên đến trăm triệu đồng.

Ông Hoàng Văn Đào – bố của Chương cho hay gia đình nhận tin dữ vào tối ngày 25/4 từ người bạn thân của con trai. Khi đó cả gia đình chết lặng, chân tay bủn rủn. Ông bỏ dở tất cả công việc trên nương rẫy và lập tức bắt xe khách ra Hà Nội chăm sóc con.

“Khi nghe tin con gặp nạn ai chẳng hoảng hồn. Cả tối hôm đó, không một ai trong gia đình ngủ được cả, chỉ muốn ra Hà Nội luôn để gặp con. Tôi biết con trai gặp nạn vì cứu người, tôi không trách nó, ngược lại còn rất tự hào vì con. Tôi tin rằng ai ở trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ làm như vậy“, ông Đào cho hay.

Trong tâm trạng buồn bã và có một chút bức xúc, ông Hoàng Văn Tiên (Chú ruột của Chương) cho biết, từ khi xảy ra sự việc đến giờ, không thấy hai người phụ nữ được cháu trai của mình cứu đến thăm hỏi.

“Tôi không biết lý do là gì, cũng không tường tận sự việc, nhưng tôi nghĩ rằng, ít nhất họ cũng nên đến hỏi thăm xem sức khỏe của thằng bé ra sao. Không hiểu hai người phụ nữ này vì muốn tự tử hay bất cẩn khi băng qua đường nhưng nếu thằng Chương không nhanh chân cứu thì không biết chuyện gì xảy ra. Vậy mà…”